Xin chào các độc giả của timviec365.vn, tôi là Nguyễn Thị Minh Ngọc sinh ngày 05/03/2001, là một cô nàng cung Song Ngư mộng mơ nhưng không yếu đuối. Có vẻ là cơ duyên nào đó, mà tôi cũng được sinh ra và lớn lên ở vùng đồng bằng sông nước, nơi được mệnh danh là thủ phủ của miền Tây Nam Bộ - Cần Thơ. Hẳn ai cũng đã từng nghe qua câu ca về vùng đất quê hương của tôi, “Cần Thơ gạo trắng nước trong/ Ai đi đến đó lòng không muốn về”. Chính vì lí do đó mà đi đến đâu tôi cũng được mọi người đùa là “em gái Cần Thơ gạo trắng nước trong”
Vốn là người yêu thích những thứ gì đó bay bổng và đẹp đẽ, nên ngoài khả năng viết lách tôi còn có chút kiến thức năng khiếu trong lĩnh vực hội họa. Đi đến đâu đẹp đẽ, tôi đều muốn lưu lại một vài bức ảnh để những lúc rảnh có thể cầm cọ vẽ vài đường. Đôi lúc nhiều người thấy hành động ấy của tôi thật nhàm chán, nhưng với tâm hồn tôi đó là liều thuốc tốt nhất để bản thân có thể rũ bỏ hết những ồn ào và căng thẳng ở cuộc sống ngoài kia.
Cá nhân tôi đến với con đường viết lách cũng khá đơn giản, vì bản tính vốn thích những thứ bay bổng mà từ bé đối với tôi môn tập làm văn là điều dễ dàng. Dần chính điều đó đã dẫn dắt tôi tham gia nhiều cuộc thi liên quan đến viết hơn, dẫn tôi đến với con đường của sự tri thức, nơi con người ta dùng cảm xúc và tài hoa thể hiện qua những con chữ.
Những năm tháng qua khi ngồi trên ghế nhà trường, với cương vị là học sinh chuyên Văn đã cho thế giới quan của tôi được mở mang rất nhiều. Với tôi văn thơ không còn là những con chữ học sinh phải học để ra trường. Mà nó chính là nơi để người tác giả đưa ra trước mắt người đọc thế giới quan của họ, nếu bạn không có cơ hội đi đến nhiều nơi, nhưng chỉ cần một vài câu chữ bạn cũng sẽ được hòa hợp ở nơi đấy, được trải nghiệm những cảm giác của người tác giả, một cảm giác đôi khi bạn đã lãng quên.
Vừa bước đầu trải qua những ngày tháng đại học, thời gian này dạy cho con người ta nhiều điều, học cách trưởng thành, học cách chấp nhận, học cách đưa ra những quyết định và sống với những quyết định của bản thân. Quãng thời gian học xa nhà này, khiến cho cảm xúc và mọi thứ xung quanh tôi điều thay đổi, nhưng có lẽ thôi đổi nhiều nhất là văn phong trong mỗi con chữ. Ở một môi trường và lối sống khác, tôi biết mình phải học cách thích nghi như thế nào, cả ở cách sống và lối suy nghĩ, đối với công việc viết lách cũng vậy.
Tôi đã có trách nhiệm hơn với những gì mình làm, mình nói, mình viết. Đâu đó vẫn sẽ thấy hình ảnh một cô nàng 19 gần 20 tuổi chuyên viết những câu chuyện bay bổng, sự bất cần và lạc quan trong ngôn từ. Đôi khi lại nghiêm túc như viết những văn bản hành chính và sâu sắc đối với một vấn đề cần đến sự chín chắn.
Ai rồi cũng sẽ khác, những trải nghiệm tôi và bạn học được mỗi ngày, trong mỗi mối quan hệ tưởng đơn giản, nhỏ nhặt. Nhưng sau này những thứ đó lại là bàn đạp khiến bản thân chúng ta cùng thay đổi, tích cực có, tiêu cực có, nhưng hãy luôn tạo cá tính riêng, luôn là chính mình.
Công việc viết lách đối với tôi chính là 2 nửa của sự giao hòa cảm xúc, những lúc cảm xúc tuôn ra vô bờ, làm cho tôi tràn ngập trong ngôn từ, như có thể viết bất cứ lúc nào. Có những lúc, nghĩ mãi mà không ra được từ nào, khi đó, tôi cứ ngỡ như bản thân đã mất khả năng cảm thụ với mọi thứ, mất đi khả năng viết lách điều mà tôi vốn nghĩ là đơn giản.
Công việc viết lách đối với mỗi người sẽ có những cảm nhận khác nhau, đơn giản hoặc phức tạp, nhưng với tôi mọi thứ sẽ được tự nhiên và đơn giản nếu để ngòi bút được thả trôi trên con dòng chảy cảm xúc.
Những gì tôi chia sẻ ở đây, cũng chính là dòng cảm xúc chân thật nhất mà tôi muốn chia sẻ đến mọi người. Hi vọng các bạn khi đón đọc bài viết có thể cảm nhận hết những thông tin mà tôi muốn gửi gắm. Xin cảm ơn bạn đã đón đọc.