Tìm việc làm nhanh & Tuyển dụng hiệu quả
0Chat
Quay lại

Nỗi lòng của sếp, bạn hiểu được bao sâu?

Tác giả: Lại Trang

Lần cập nhật gần nhất: ngày 20 tháng 04 năm 2021

Theo dõi timviec365 tại google new

Có không ít người cho rằng “chức vụ có thể làm hỏng con người”, thế nhưng trong cuộc sống có nhiều câu chuyện khiến ta phải suy nghĩ lại rằng, đôi khi, chấp nhận mình đóng vai ác trong mắt nhân viên để đổi lấy sự phát triển bền vững cho tổ chức, đó là nghĩa vụ, là lựa chọn không thể nào khác của người lãnh đạo. Thay vì, quá suy nghĩ cho bản thân, tại sao chúng ta không một lần đặt mình vào trường hợp đó để nhận ra rằng...Vào vai ác cũng xứng được thấu hiểu và tôn vinh! Lại Trang muốn bạn hãy lắng lòng lại và lắng nghe một câu chuyện như thế!

1. Chuỗi ngày ám ảnh...tôi sợ sếp!

- Hân! Chị nhắc em bao nhiêu lần rồi hả? Một lỗi nhỏ như đặt thẻ mà phạm hoài là sao vậy? 

- Em xin lỗi chị...Em...

- Nếu không hiểu thì lúc chị nói phải bảo là không hiểu chứ, sao lại nói là hiểu rồi

- Em...Em tưởng là…

- Lại tưởng là...Đã hướng dẫn kỹ như vậy mà còn thế, ai cũng như em, chắc chị…

Chị Thúy ngừng lại khi thấy mắt tôi đỏ lên , hai cặp kính của tôi đã mờ dần trong làn nước mắt nóng và giọng tôi trùng xuống. Đây đã  ngày là thứ 3 sau 6 ngày phỏng vấn không lương ngắn ngủi, nhưng cũng là lần 4 tôi bị phạt 100 nghìn vì không đặt thẻ và thiếu chú thích ảnh. Bạn không thể hình dung được nỗi ám ảnh mỗi lần, tiếng nhạc thông báo skype rung lên trong “Thắc mắc lỗi biên tập” đâu. Có đôi lần, tôi tưởng trái tim mình nhảy ra khỏi lồng ngực...thoi thóp chờ kết quả kết xem mình có bị nhắc khi bong bóng tin nhắn vẫn dập dờn trong chatbox hay không.

Xem thêm: Việc làm content

Tâm trí tôi luôn bị làm phiền bởi những lần phạt tiền hay nhắc nhở vì những lỗi rất vẩn vơ như thiếu thẻ hay chú thích ảnh đến ảnh dính logo nhưng đó chưa phải là điều tôi sợ nhất… Tôi sợ sếp!

Có lẽ, tôi đã suy nghĩ hơi quá chăng hay chỉ vì tôi quá kém cỏi. Tôi không rõ trong mắt mọi người, mình thế nào sau những lời nói của chị, nhưng tôi chỉ biết rằng...bản thân mình là thuộc thành phần không thể nào yêu thương nổi. Tôi vẫn nhớ trong phần tin nhắn nhắc nhở chưa báo cáo  đúng giờ vì hôm đó nghỉ làm vì quá mệt và sốt cao. Tôi vội vàng lên làm ngay, nhưng không hợp ý chị. Chị sửa lại và nốt lại bằng dấu đỏ to đùng giữa bản báo cáo chung cho toàn công ty đọc “Em không cần phải ghi lý do dài dòng ở đây, em nghỉ vì lý do gì là việc của em, cứ miễn sao tối có lý do điền vào báo cáo là được. Chị chỉ làm một lần. Lần sau em cứ thế mà làm”.

 - “Dạ vâng ạ” - Tôi đáp lời chị bằng tiếng thở dài và lòng nặng trĩu. 

Lần thứ 2, tôi nói chuyện với chị qua tin nhắn là khi trở về nhà gần 10h đêm và nhận được vài cái ảnh chụp màn hình bản báo cáo link bài viết được dùng paint chỉnh sửa và bôi đỏ với câu hỏi tỉnh bơ  được tag tên trong nhóm “ Hân lại xóa link bài viết của các bạn hả em?”

Chị đã check lịch sử và chỉ thấy Hân truy cập bài báo cáo vào thời gian đó nên điểm KPI ngày hôm nay bị chuyển sang Nhung vì em đã xóa bài của bạn. Chỉ nhắc thêm lần nữa, mọi người làm bài phải cẩn thận kiểm tra lại. Chỉ sẽ kiểm tra lại lần nữa, ai chưa điền link hay vô tình xóa link của bạn đều sẽ bị xử lý theo quy định”. Giọng chị đanh thép đến nỗi, cái Diệp Linh - lẻo mép còn không dám ho he gì.

- Dạ vâng, em thấy mình chán quá chị ạ. 

- Chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi, em có thể thôi làm quá  mọi chuyện lên được không, không ai có thời gian để chạy theo em đâu”.

- Dạ vâng, em xin lỗi chị.

Không hiểu sao lúc đó, tôi có thể bình tĩnh đến mức than thở với chị Thúy như những gì tôi đang nghĩ ấy và trở nên trống rỗng đến lạ sau lời nói của chị...Đúng vậy, bởi vì...chị là sếp...dĩ nhiên, chị có quyền. 

Những ngày ấy, thực sự sẽ mãi là chuỗi ngày tôi có lẽ sẽ mang đi đến hết đời này bởi sự cô độc, cảm giác chán nản chưa từng có. Đặt báo thức từ 4h30 phút sáng để vội vàng chuẩn bị đồ ăn lỉnh kỉnh cho bữa trưa tại văn phòng, bắt 2 tuyến xe buýt đến công ty đi làm để lại trong cô bé chưa bao giờ đi làm xa trong môi trường không bạn bè, sếp “khó”như ở đây, cảm giác hoang mang tột đỉnh. Tôi thật sự sợ cảm giác 1 mình lủi thủi ăn trưa khi mọi người xung quanh hòa vào những những cuộc trò chuyện tới bến, chốc chốc lại thảng thốt, giật mình bởi tiếng thông báo tin nhắn skype trên điện thoại đặt bên cạnh. Tôi sợ cảm giác heo hút, vắng tanh, không đèn của con đường nhỏ vắt từ chỗ làm ra bến ra buýt mỗi buổi tan ca muộn. Tôi ám ảnh bởi quãng đường hơn 1 tiếng rưỡi đồng hồ nôn nao trên xe và khi về tới phòng lại lặp lại thói quen là những bữa ăn nhanh, hôm bánh mỳ, hôm bún ở quán ven đường trước khi về tắm rửa và lao vào giấc ngủ vội vàng. Nhịp công sở, từng đọc xem trong những bộ phim trước kia đôi lần trào lên trong tôi như một giấc mơ sống sượng. Bỗng có tiếng chuông điện thoại…

- Alo, bố ạ, con vừa...ra ngoài mua đồ về

- Làm có mệt quá không con, sếp ở đấy có tâm lý không, sao không gọi gì về cho bố mẹ vậy?

- Bố đừng lo, con gái của bố ở đâu làm mà chả OK, sếp tâm lí cực, chị ấy không hơn bọn con nhiều tuổi mấy nên dễ nói chuyện lắm. hí hí.

- Ờ, ăn uống đầy đủ vào, mẹ mày nhắc suốt, cố gắng mà hòa hợp với bạn bè, cứ sợ mày gặp phải mấy ông bà lãnh đạo như trong phim, chắc mày khóc suốt ngày đến bỏ việc mất nhỉ.

- Bố cứ lo quá thế, con lớn rồi mà...

Thực sự lúc ấy, tôi chỉ sợ tiếng nấc xen cùng nước mắt, nước mũi cố nén bao ngày bị trào ra bị bố mẹ nghe được và chỉ cố gắng để làm sao giọng của mình không bị “biến thể” khi nước mắt đang tuôn ra giàn giụa ướt đẫm gối. Tôi thực sự mệt mỏi rồi, tôi muốn về nhà. Nhưng suy nghĩ đó chợt đến và chợt đi...chỉ vì, tôi không không muốn mình bỏ cuộc quá sớm…

Chuỗi ngày đấy vẫn tiếp tục!

- Hân này, giọng Lâm Chi - bàn bên hỏi tôi.

- Ừ, Lâm Chi hỏi gì tớ hả?

- Những thao tác đăng bài, đặt thẻ, điền link khó với cậu đến mức vậy à?

- Thực ra thì cũng bình thường, nhưng chắc tớ hậu đậu quá nên thế, tớ sẽ cố gắng để ý hơn.

- Tớ thấy Hân suốt ngày hỏi, lúc nhớ lúc quên, đến mức chị Thúy phải gắt lên chắc là cậu không hiểu gì nên tớ hỏi vậy thôi.

 Lâm Chi nhìn tôi cười một cái, bóng cô ấy lùi dần sau cánh cửa. Cái thôi thúc nghỉ việc của tôi càng lớn dần. Nhìn bề ngoài có vẻ đã chai đi so với những ngày đầu nhiều lắm đến mức tôi không còn biểu hiện thở dài hay buồn gì nữa, nhưng từ sâu trong  tôi vẫn không ngừng tự hỏi: 

“Cuộc sống dân văn phòng thật sự tẻ nhạt đến thế? Liệu tôi có thể gắn bó được khi suốt ngày phải gánh áp lực thế này. Biết đâu,  Lâm Chi sẽ không nói như thế, nếu chị Thúy tử tế hơn, tôi cũng không phải chịu những áp lực tưởng chừng như có hòn đá đè nặng lên ngực nếu sếp tôi không phải là chị. Và có lẽ cái ước muốn nghỉ việc của cô bé 22 tuổi đầu chưa hề lớn đến thế dù trước đó tôi đã tìm cho mình được vài địa điểm làm việc bán thời gian khá ổn. Tôi đã nghe nhiều câu chuyện về những vị lãnh đạo nghiêm khắc, nhưng thực tế thì lần đầu tiên tôi cảm thấy sốc nhiều hơn là tìm được động lực cho chính mình. Lẽ nào tôi phải bỏ việc chỉ vì sếp quá khó chiều?

Tham khảo thêm: Rất nhiều việc làm hành chính văn phòng 

….

Tôi sợ cảm giác gập máy tính và lê từng bước chân mệt mỏi xuống cầu thang một mình tầm 9h tối và thoảng trong đầu những tiếng hù ma của mấy ông phòng bên cạnh rằng, tầng 5 “ có cái gì lạ lắm”, nhưng đây đã là tuần thứ 2 liên tục. Nhiều khi tôi chỉ nghĩ, cố gắng một chút thôi, trau chuốt một chút trong cách viết và có trách nhiệm làm việc hơn, đặc biệt là những ngày đầu sẽ tốt hơn và dĩ nhiên, những ngày sau sẽ đỡ cực hơn. Nhưng có lẽ suy nghĩ ấy là sai...vì tôi vẫn về muộn trong khi mọi người đã trở về nhà hết và thiện cảm mà chị Thúy dành cho tôi vẫn chả cải thiện được chút nào. 

Chị vẫn nhắc nhở đều trong giờ khi bàn về cách làm việc của tôi. Tôi đã cố gắng, cố gắng rất nhiều, nhưng có lẽ một khi người ta, đặc biệt là lãnh đạo đã ghim vào đầu những ấn tượng ban đầu về ai đó là tốt hay xấu, họ sẽ mặc định là thế, phần vì họ còn bận trăm công nghìn việc ngoài kia và họ cũng chả cần phải suy nghĩ lại xem là cách đánh giá đó đã chuẩn chưa vì đơn giản thôi...họ là sếp. Có lẽ, ấn tượng về một con bé hậu đậu, chậm hiểu, ương ngạnh, dám cãi lời sếp...về tôi trong chị Thúy cũng thế. 

Bạn có thể xem thêm rất nhiều: Việc làm content marketing 

2. 6h pm thứ 7, ngày 17/7! Thực ra sếp không “ác” như tôi nghĩ!

“Về thôi mọi người ơi, thứ 7 rồi, cuối tuần mà, phải thư giãn chứ, ai giàu vì làm chỉ ở lại làm thứ 7 đâu, Hân nhỉ”, chị Lan bàn trên hỏi và cuốn toàn bộ đồ bỏ vào balo rồi đi về phía cửa kết thúc một ngày. Giọng cái Oanh lảnh lót, nếu ai muốn ở lại cống hiến như cái Hân buổi tối thì đăng ký trước từ hôm thứ 7 đi nhé, công ty sẽ tính chuyên cần từ hôm nay đó”. Tôi biết nó đùa nên không nói gì, chỉ cười nhẹ và ngoái nhìn  hội cái Oanh khuất sau cầu thang. Thứ 7 rồi nhỉ! Chắc lại là một ngày muộn và buồn tẻ như mọi hôm, chả khác gì, tôi thầm nghĩ. Chỉ sau 15 phút, văn phòng vắng teo đến lạ, không khí thứ 7 có khác, động lực của ngày cuối tuần ghê gớm. Lại chỉ còn mình tôi trong phòng, lạch cạch với đống bài chưa xong và chút buồn lạ gì đó nơi đáy lòng...nhưng không...một giọng quen quen vọng ra từ phía sau lưng làm tôi có chút giật mình:

- Hân chưa về hả em?

- Em chào chị, sao hôm nay chị Thúy về muộn thế ạ? 

- Hôm nay họp hành nhiều quá lại còn hướng dẫn cả bạn mới nên chị còn một số việc chưa làm xong, phải hoàn thành trong tối nay thôi, ngày mai có việc của ngày mai luôn rồi.

- Dạ vâng, vậy chị làm đi ạ.

Tôi tỏ ra thân thiện hết mức để đáp lại câu hỏi thăm của chị, nhưng thực lòng, cảm giác không thể hòa nhập được với chị những ngày đầu vẫn thường trực trong tôi. Tôi chỉ sợ...trong lúc mình đang thoải mái thế này lại bị mang deadline và những hình phạt tiền ra dọa và sợ hơn...trong lúc chỉ còn 2 người trong phòng, có thông báo phạt...chắc chắn, tối đó, dù là ngày mai là chủ nhật đi chăng nữa, tôi sẽ chẳng thể ngủ nổi vì chị sẽ nhắc, nhắc...nhắc mãi. Vậy là tôi làm việc đến gần 2 tiếng đồng hồ sau đó mà cả hai người không hề nói chuyện với nhau câu nào. Đôi lúc, tôi quay sang nhìn chị, miệt mài bên đống tài liệu, cũng muốn hỏi câu gì đó, nhưng vẫn sợ… nên tôi đành im lặng.

- Hân sắp xong chưa, gần 8h rưỡi rồi

- Dạ, em sắp rồi ạ, em đăng bài nữa là xong, em sẽ làm cẩn thận chị ạ.

- Mà hôm nay thứ 7 không đi chơi ở đâu à?

- Dạ, em không !!! Em muốn làm xong trong hôm nay và đăng bài để chủ nhật ngày mai được nghỉ. 

- Chị Thúy cũng không có dự định gì ạ?

- Chị à? Đi với ai bây giờ?

- Như...người yêu của chị, chẳng hạn hoặc cả bạn bè nữa.

Tự nhiên, chị im lặng, không nói gì, khi tôi quay lại thì nhìn khuôn mặt nhiều mụn của chị tái đi và thoảng qua một điều gì day dứt gì đó.

- Chị ơi, chị Thúy sao thế ạ? Em xin lỗi, em nói nhiều quá ,chắc chị mệt ạ?

Tôi thảng thốt.

Chị như cố gắng lấy lại bình tĩnh như không có chuyện gì. Rồi với một giọng thân thiện đến ấm áp:

- Chị có sao đâu, chỉ là hơi chóng mặt chút thôi, hình như tính mày hay làm quá thì phải. Người yêu có đâu mà đi chơi, nên bây giờ mới phải ở lại công ty làm thế này chứ, mà có thì, lại mình mày ngồi lại lại đến tận 9h thì nghe cũng buồn nhỉ?

- Dạ, tại, em thấy chị im im nên hơi sợ ạ. Chị không sao thì tốt rồi.

- Mà chị bảo, tính mày phải đổi đi nha. Sai thì sửa, ai mà chả phạm lỗi, nhưng sau mỗi lần sai, mình phải rút ra được cái gì đó. Mình là người đi làm rồi mà, có phải như còn đi học đâu. Cái gì mình cũng phải tự học hết. Mình cũng phải mạnh mẽ vào. Tính chị có gì nói đó, nói đến khi nào, các bạn sửa được thì thôi. Quản lý mà không nói thì để phòng này còn ra gì nữa. - Chị vui vẻ, như chưa có chuyện gì. 

Hôm nay, chị Thúy khác quá, sao lại thân thiện thế, những ám ảnh trước kia và cử chỉ, lời nói hôm nay của chị quả là khác nhau một trời một vực. Tôi không thể nào nhận ra con người vui vẻ, tâm lý, hồ hởi nói chuyện với tôi kia chính là chị sếp mà tôi từng thấy sợ cả mấy tuần vừa rồi đến mức trên dưới 6/7 ngày trong tuần có ý định nghỉ việc. Nhưng qua lời nói của chị, tôi nhận ra một phần thật trong con người chị. Phải chăng, tôi đã sai, chị Thúy không hề “ ác” như tôi như nghĩ. Gạt đi những chồng chéo trong suy nghĩ, tôi đáp lời chị, bằng giọng hồ hởi không kém:

- Dạ vâng, tính em cũng ngang như cua ấy. Có gì không phải thì sếp thông cảm nhé. Em đang thay đổi theo chiều hướng tích cực thế này cơ mà, sắp sửa được phong tặng là nhân viên chăm chỉ của phòng biên tập rồi đây này.

- Ừm, chắc lúc đấy, chị lại được gọi xuống phòng nhân sự nhận thưởng cùng mày ấy chứ.

Giọng tôi với chị Thúy hòa ra cả văn phòng lạnh lẽo, tẻ nhạt, những ngày thường vào giờ này một mình tôi “thống trị”. Một cảm giác thoải mái, nhẹ nhàng mơn man khắp tâm trí. Lẽ nào, tôi đang thấm dần và cảm thông dần cho “nỗi khổ” của người lãnh đạo. Tự nhiên, trong tôi trào lên những dòng suy nghĩ vẩn vơ : Làm sếp cũng chả dễ chịu gì, ngoài việc lương cao ra, áp lực nhiều và bị người khác nghĩ này nọ về mình là điều không tránh khỏi. Với tôi...từng nói chuyện với chị thì thế này, những những người mà trong giờ chỉ chứng kiến thái cực còn lại của con người chị trong giờ làm việc thì sao. Liệu họ có nghĩ rằng, chị Thúy cũng nên được thông cảm.

Lần thứ 2 và cũng là lần cuối cùng, chị Thúy và tôi cũng ở lại muộn cũng là một buổi tối thứ 7 của hai tuần sau đó. Tôi thì vẫn lý do cũ rích là muốn hoàn thành xong bài vở để ngày mai tham gia buổi phượt cùng mấy ông bạn lên săn mây Ba Vì. Còn chị là vì mệt quá và phải hướng dẫn nhiều nhân viên mới trong giờ.

- Hôm nay, chị Thúy nhìn nhợt nhạt thế ạ? 

- Ừ, chị mệt quá, dạo này sốt và nhức đầu liên tục, xuất huyết cả trên da và mặt nữa.

- Chị phải đi khám đi chứ ạ, để thế này có việc gì sao?

- Cả 2 tuần vừa rồi, chị có đi làm được mấy đâu, chỉ ở nhà và lên bệnh viện, nhưng rồi chị ngưng lại…

- Sao phải lên bệnh viện nhiều thế ạ?

- Không có gì đâu, xuất huyết trên da nhiều và mệt mỏi nên chị đi khám thế nào. Họ bảo lên lấy thuộc truyền máu, nhưng chắc hôm sau phải ở lại đó dài dài...Bác sĩ bảo vậy, giọng chỉ nhỏ dần và dừng hẳn.

- Ở lại dài hả chỉ? Dài là bao lâu? Chị Thúy nói làm em sợ quá.

- Sợ gì, xong chưa để chị còn chờ, 8h rồi hay cô muốn ở lại đây “cống hiến” tiếp. Hôm nay chị cũng đi xe buýt. Ngày trước chị cũng ở lại muộn suốt.

- Dạ. em đăng bài xong rồi, mình về đi chị ơi, nhưng nhìn chị mệt thế này, ra đi xe buýt có nổi không? 

- Không sao, chị đi được, chỉ sốt thôi, không sao, có phải đi xe máy đâu mà sợ. 

Cổng công ty cách trạm xe buýt tầm 300 mét, nhưng con đường tối tối qua những rặng cây đó không còn tẻ nhạt như những hôm đầu mà ấm áp đến kỳ lạ. Gió đầu thu vờn lên tóc, mang theo hương hoa sữa trái mùa từ xa lại, tôi bất giác:

- Mùi gì nồng nồng, “hôi hôi” ấy chị nhỉ?

- Mùi hoa sữa trái mùa trái mùa thơm thế sao lại bảo hôi! chị gắt lên, mày dân văn mà chả biết thưởng thức cái gọi là đặc sản Hà Nội. Quá kém.

- Thật mà, em thấy ám ảnh mấy mùi này cực ấy.

- Mũi mày nhạy cảm quá đấy, hèn chi hôm nọ thấy mày đeo khẩu trang trong giờ suốt. 

- Nhưng mùi đó ghê chết đi được, em lại nghĩ đến mùi gì là lạ ở trong phòng mình, cái tầng 3 ấy sếp tổng vẫn hay bảo là phòng con gái mà mất vệ sinh quá.

- Sếp có nhắc phòng mình à?

- Dạ vâng, hai tuần gần đây chị không có đi làm thường xuyên nên mọi người hơi bừa bộn ạ. 

- Thôi, để ngày mai chị nhắc. Nhưng mà từ những hôm sau phải tự ý thức đi đấy, không sếp nào hơi đâu mà nhắc mọi người khoản vệ sinh đâu. Hai mươi mấy tuổi đầu rồi. 

- Rồi sẽ có chị Thúy nhắc, lo gì. - Tôi đùa.

- Chị chỉ nhắc bây giờ thôi, còn sau này thì hơi khó, cố kiếm lấy anh người yêu nào trong công ty để anh ấy nhắc hộ cho thì tốt.

- Chị cứ nói thế em ngại, phòng biên tập bao việc, yêu đương gì nhiều chị.

- Thế mà hôm nọ có đứa bảo ghen tỵ với cái Minh Anh và anh Nam Nhật phòng kỹ thuật đấy…

- Cái này...em đùa mà chị...

Chả biết tự bao giờ khoảng cách của tôi và chị Thúy lại được gần đến thế. Đến chính tôi, cũng không ngờ “bà thím sếp” khó chiều mới vài tháng trước còn làm tôi không thể nào yên giờ lại trở nên thân gần quá đỗi. Giọng chị và tôi hòa vào bóng tối tan ra thành những tiếng cười ríu rít ra đến tận bến xe. Tôi có xe trước nên tạm biệt chị.

- Em về đây, xíu chị Thúy về cẩn thận nhé.

- Ừ, về đi và ăn uống vào đấy nhé. Chị dặn với theo tôi khi xe buýt đã rồ máy và phi ra đường lớn.

 Nhưng đó cũng là lần cuối cùng... tôi và sếp có cơ hội được nói chuyện cùng nhau vui vẻ trên một con đường.

Cả tuần sau đó, chị Thúy không đi làm và hình như công ty có quyết định gì khác, hình như là bổ nhiệm lãnh đạo thay chị Thúy. Tôi bán tín, bán nghi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Skype chị thì luôn để chế độ không làm phiền, tôi cũng chả biết làm thế nào...

Một buổi trưa nắng, tạt vào quán bún gần công ty về cho qua bữa trưa, vừa chuẩn bị đẩy cửa phòng thì nghe mọi người kháo nhau, thì thầm to nhỏ chuyện gì liên quan đến chị Thúy…

Mọi người trò chuyện chụm đầu vào nhau, thỉnh thoảng lại “suỵt” lên tiếng khe khẽ. Cái Minh Anh mắt tròn, mắt dẹt nhìn theo ánh mắt và bàn tay diễn tả của chị Lan.

- Chị nghe cái Thúy bị bệnh gì đấy, chắc nó nghỉ luôn, không biết ai lên thay nữa.

- Hình như chuyển từ phòng khác lên chứ chị, phòng mình ai nhìn mặt cũng trẻ măng, lại nhây quá, nhìn vào đã chả thấy sợ rồi lãnh với đạo được ai.

- Cảm ơn mày đã khen chị trẻ, Minh Anh ạ. Nói thế chứ, cái Thúy thì nghiêm thật, đến chị nhiều khi còn thấy sợ nó ấy. Ngày bọn mày chưa có vào cơ, lúc đi họp nó còn nhận xét thẳng tưng, những ai ăn quà, nói chuyện trong giờ ra trước “bàn dân thiên hạ” đấy.

- Ôi, thế cơ hả chị, sợ thế nhỉ?

- Còn hơn thế cơ, thời tao mới vào, bị giục deadline như nhân viên làm mấy năm rồi ấy. Lúc về mệt lại còn báo cáo xong rồi mới được về, lại còn suốt ngày “hỏi thăm” đề tài mới, đến mệt. 

- Đã thế, lại còn hay mang sếp tổng ra dọa chứ...tao rất là…

Chưa để cái Diệp Linh nói hết, tôi đẩy cửa vào...

- Mọi người nói chuyện gì đấy, cho em hóng với nào. 

- Trẻ con biết gì mà hóng...mà đi đâu về đấy?

- Em đi ăn ạ...mà dạo này không thấy chị Thúy nhỉ, thấy phòng trống quá

- Chị Thúy chắc nghỉ rồi...nghe chừng, bọn mình sắp có sếp mới  đấy - Oanh thêm vào

- Sao chị Thúy lại nghỉ vậy? Sếp nào thế ạ? Em đã nghe thông báo gì đâu nhỉ, hay em quên check thông báo nhỉ.

- Có tin mật báo thế, chứ ai thông báo đâu...Thôi, giải tán nhé, chị về chỗ đây...Cái Hân dạo này hóng hơi bị nhiều rồi đấy.

Tin về chị Thúy bị chị Lan cắt ngang, cũng không khai thác được gì mới. Từ lúc nghe mọi người nói, đầu óc tôi rối như tơ vò, không thể nào tập trung nổi. Thực ra có chuyện gì với chị Thúy nhỉ. Sao lại đổi sếp. Mọi chuyện đang tốt mà… Tâm trí tôi đang đảo lộn trong một mớ bòng bong từ những câu hỏi ở đẩu, ở đâu, tự nhiên có tiếng gọi từ phía sau làm tôi giật bắn cả mình:

- Trần Bảo Hân, Nguyễn Lâm Chi và Hoàng Tùng Anh chiều đúng 4h30 xuống phòng nhân sự nhé, có cuộc họp đột xuất, có sếp tổng đấy, giọng chị Yến nhân sự vang lên như sét đánh ngang tai.

- Em á? chị Yến, chị có nhầm không vậy?

- Nhầm gì, có danh sách đàng hoàng ở đây này, chuẩn bị dần đi, 3h30 rồi. Nhớ cầm theo sổ, bút đấy nhé. Chị Yến đi mất. Hơn 20 con người trong phòng nhìn nhau, không hiểu chuyện gì.

Xem thêm: Việc làm hành chính văn phòng tại Hà Nội

3. 4h30 phút chiều 26/8! Chị ơi, em xin lỗi!

Chưa bao giờ tôi có cảm giác căng thẳng khi ngồi cùng mọi người trong công ty như vậy. Trống ngực tôi đập thình thịch, sau thông báo của anh Tuấn - Trưởng phòng nhân sự.

- Trước hết, hết sức xin lỗi vì lại triệu tập mọi người đột xuất thế này, nhưng công ty có sự thay đổi quan trọng về nhân sự phòng biên tập. Đồng chí Thúy vì lý do về sức khỏe không thể tiếp tục quản lý phòng và bắt đầu nghỉ từ tuần này. Hiện tại, công ty chưa thể bổ nhiệm được nhân sự mới. Do đó, công ty đã tính đến trường hợp bổ nhiệm tạm thời 3 đồng chí, quản lý thay đồng chí Thúy trước khi có người mới tiếp quản. Sau khi tham khảo ý kiến của Thúy và cân nhắc quá trình rèn luyện của Bảo Hân, Lâm Chi và Tùng Anh...thấy cả 3 em hết sức cố gắng và có năng lực. Do đó, dù rất gấp nhưng mong các em hãy cố gắng thay Thúy giúp đỡ công ty. Tạm thời, phòng sẽ chia làm 3 tổ nhỏ. Mỗi bạn sẽ chịu trách nhiệm, giao việc và quản lý thành viên theo tổ của mình nhé.

-  Dạ vâng ạ. Giọng của Tùng Anh và Lâm Chi đồng thanh. 

- Còn Bảo Hân, em thế nào?

-Em...vẫn không hiểu có chuyện gì, thưa anh, thực ra thì có chuyện gì với chị Thúy vậy ạ, tại sao lại cần phải bổ nhiệm lãnh đạo mới, em cũng mới vào chưa lâu...em sợ...em không thể...

Chưa để tôi nói hết câu, sếp tổng lên tiếng: 

- Bảo Hân vào sao Tùng Anh và Lâm Chi nhưng em khá nhanh nhẹn, chính Thúy đã đề xuất em vào vị trí này, chứ không phải quyết định từ phía ban lãnh đạo hay đồng chí Tuấn. Còn việc em có làm được hay không thì phải chờ thời gian trả lời. Mình chưa thể nói gì trước, nếu mình chưa làm em ạ.

- Dạ vâng. Em sẽ cố gắng ạ.

Cả 3 chúng tôi rời phòng họp mà không nói gì. Chẳng hiểu sao, lòng tôi nặng trĩu. Tôi thấy áp lực vì nhiệm vụ mới thì ít mà day dứt về chuyện chị Thúy thì nhiều. Chả lẽ, chị Thúy lại là người nói tốt về tôi với sếp sao, chả lẽ chính chị lại là người đề xuất một con bé hậu đậu, ương ngạnh hay cãi lời chị và tính cách “sáng nắng chiều mưa” để giúp chị quản lý phần việc còn lại sao. Có lẽ nào? ...Chị Thúy ơi, em sai thật rồi.

Tối đấy...cả ba chúng tôi được mời vào một nhóm chung, sếp tổng và anh Tuấn có thông báo về lý do vì sao chị Thúy lại nghỉ đột xuất...anh bảo chị bị...ung thư máu giai đoạn cuối.

Cả ba chúng tôi đều không thể tin vào mắt mình, nước mắt tôi giàn giụa một lần nữa tuôn ướt đẫm cả gối...nhưng không phải vì áp lực công việc như những ngày đầu vì bị chị nói mà vì tôi thương chị quá.

- Anh ơi, chị phát hiện khi nào? sao không nghe nói gì với mọi người vậy ạ? Tay tôi run run cầm điện thoại nhắn mãi mới được một tin để gửi.

- Mới thôi em, thực ra Thúy đã phát hiện ra dấu hiệu từ thời gian trước với mụn mọc nhiều trên mặt, xuất huyết thường xuyên, hay sốt và choáng nữa...đầu tiên cũng chỉ nghĩ bình thường thôi...Nhưng đến anh cũng không ngờ, lại nhanh thế.

Tôi không thể nhắn thêm được tin nào nữa để phản hồi sếp và các bạn trong chatbox vì cổ họng nghẹn ứ lại và tay không thể cầm điện thoại lên nổi. Mắt tôi nhòe đi, từng dòng tin nhắn của mọi người mờ dần qua lớp kính. Tôi chợt nhớ lại những lần bắt gặp chị vào nhà vệ sinh đến cả nước giờ đồng hồ chỉ vì...bôi thuốc mụn trên mặt và buồn nôn vì cảm cúm hay những lần chị xin nghỉ trước đấy vì sốt xuất huyết ( theo lời chị nói)...và thực ra là vì...

Sau đó, công ty có đại diện đi thăm chị, nhưng chỉ những người ở dưới phòng nhân sự vì chúng tôi không thể sắp xếp được thời gian và chị Thúy muốn về quê chỉ hai ngày mọi người vào thăm. Quê chị tại Hà Tĩnh xa xôi, cách Hà Nội đến cả trăm cây số. Chúng tôi cũng chỉ có thể nhắn với chị qua Skype lấy lý do là trao đổi công việc. Nhưng kỳ thực, tôi chỉ muốn biết tình trạng sức khỏe của chị thế nào, nhưng cũng sợ chạm vào nỗi đau của chị. Những tin nhắn cũng thưa dần, thưa dần...cho đến một ngày...Khoảng 1 tháng sau…

Giọng chị Bình khản đặc, phòng Biên tập 2 - cùng quê với chị Thúy, hoảng hốt chạy sang phòng tôi  thông báo : “ Cái Thúy đi rồi...mọi người ạ”

- Sao? chị nói sao?? Chị Thúy làm sao? 

Tôi không hỏi thêm được câu nào nữa vì nước mắt đã tràn ra và cổ họng không thể nói nên lời. Chị Bình ngồi thụp xuống đất...Thúy đi được 3 hôm rồi. Em gái nó vừa nhắn tin cho chị hồi trưa. Giọng chị Bình hòa trong tiếng nấc. Cả phòng tôi lặng đi, chỉ còn quạt chạy, tiếng điều hòa mở gió lan ra không gian như có cái gì đè xuống kéo đến tận cuối giờ chiều. Lúc gần về, mới nghe tiếng chị Lan thở dài:

- Thương cái Thúy quá, nó còn trẻ tuổi mà hẩm hiu thật. Hai năm trước, nghe nói chồng sắp cưới của Thúy cũng bị tai nạn trong mùa này. Lần đấy, nó sốc lắm, gượng lắm mới trở lại đi làm được đấy. Vậy mà giờ...đúng là..duyên phận.

Tôi bần thần nhớ lại, buổi tối hôm ấy...chính tôi đã khơi lại nỗi đau bao ngày trong lòng chị về mối tình cũ mà chị đã cố gắng giấu nhẹm đi khi hỏi chị đi chơi và còn gợi ý “đi cùng người yêu nữa. Tôi vô tâm quá. Sếp ơi, em xin lỗi chị nhiều lắm…

Tham khảo thêm: Việc làm hành chính văn phòng tại Hồ Chí Minh

4.  Ở nơi ấy, chị có cảm nhận thấy không khí 20/10 đang về? 

2 tuần sau! Lại vào hôm thứ 7! Tôi ở lại muộn, cũng trong căn phòng trống không một bóng người, nhưng không phải để “cống hiến”hay đăng bài...tôi giao bài cho các bạn trong tổ. Khoảng 8h tối, tôi rời khỏi phòng. Chưa ra đến cổng, vẫn cái giọng chị Yến quen thuộc:

- Hôm nay thứ 7, mày lại về muộn nữa hả Hân, không đi chơi ở đâu à, 20/10 đến nơi rồi!

- Dạ, em không, em ở lại giao để tài tuần mới cho các bạn trong tổ thôi ạ. 

- Ừ, thôi cố gắng lên, từ giờ cố gắng về sớm lên tý. Thấy mày còi quá, chị nhìn cũng thấy sốt hết cả ruột.

- Trời, có sao đâu, em còn khỏe hơn cả chị đấy.

- Thôi, về đi rồi khép cửa cổng công ty cho chị nhé.

- Dạ, OK chị. Bye chị Yến.

Tạm biệt chị Yến và bước qua cánh cổng, tự nhiên lòng tôi dâng lên cảm giác gì là lạ khó tả. Gió cuối thu, vờn lên tóc và luồn qua những tán cây, thả xuống vai tôi những nụ hoa sữa xanh. Mùi hương hoa sữa lại được gió mang từ xa đến nhưng không phải cái mùi “hôi hôi” nào đó mà  thơm dìu dịu, thanh thanh đến lạ lùng. 

Tôi đã chuyển gần đến công ty hơn thay vì quãng đường xa xôi như trước để tiện cho công việc theo lời khuyên của mọi người trong phòng và các anh chị. Tôi cũng không còn thường xuyên đi qua con đường 300 mét từ cổng công ty ra bến xe buýt và nơm nớp lo bị lỡ tuyến xe cuối cùng như lần cùng chị Thúy đi về nữa. Hàng cây trên con đường vắt qua bến xe buýt lại nghiêng mình trong bóng tối và chỉ chờ làn gió nhẹ thoảng qua để đổ xuống đường những chiếc lá vàng còn sót lại. 

“Hương hoa sữa quyện vào mùi lá khô, chị ạ! Tại sao đến bây giờ em mới nghe được mùi thơm của hoa sữa, sếp nhỉ. Ở nơi ấy, chị có đang nghe thấy tiếng lá rơi và mùi hoa sữa chị từng bảo là đặc sản Hà Nội này không. Hương hoa đậm hơn ngày trước nhiều lắm rồi”. 

À, không phải! Còn mùi hương hoa hồng và hoa ly trên những sập và gánh hàng hoa gần chợ Xanh về muộn nữa thì phải. Những gánh hàng đang nượp nượp chuẩn bị cho 20/10”.   

Đọc thêm nhiều: Tại chuyên mục góc công sở rất chân thực Bạn nhé

                                                                                                                                              

Từ khóa liên quan

Chuyên mục

Bí quyết viết CV-Tâm sự Nghề nghiệp-Cẩm Nang Tìm Việc-Kỹ Năng Tuyển Dụng-Cẩm nang khởi nghiệp-Kinh nghiệm ứng tuyển việc làm-Kỹ năng ứng xử văn phòng-Quyền lợi người lao động-Bí quyết đào tạo nhân lực-Bí quyết lãnh đạo-Bí quyết làm việc hiệu quả-Bí quyết viết đơn xin nghỉ phép-Bí quyết viết thư xin thôi việc-Cách viết đơn xin việc-Bí quyết thành công trong công việc-Bí quyết tăng lương-Bí quyết tìm việc dành cho sinh viên-Kỹ năng đàm phán lương-Kỹ năng phỏng vấn-Kỹ năng quản trị doanh nghiệp-Kinh nghiệm tìm việc làm tại Hà Nội-Kinh nghiệm tìm việc làm tại Đà Nẵng-Mẹo viết hồ sơ xin việc-Mẹo viết thư xin việc-Chia sẻ kinh nghiệm ngành Kinh doanh - Bán hàng-Định hướng nghề nghiệp-Top việc làm hấp dẫn-Tư vấn nghề nghiệp lao động phổ thông-Tư vấn việc làm Hành chính văn phòng-Tư vấn việc làm ngành Báo chí-Tư vấn tìm việc làm thêm-Tư vấn việc làm ngành Bất động sản-Tư vấn việc làm ngành Công nghệ thông tin-Tư vấn việc làm ngành Du lịch-Tư vấn việc làm ngành Kế toán-Tư vấn việc làm ngành Kỹ thuật-Tư vấn việc làm ngành Sư phạm-Tư vấn việc làm ngành Luật-Tư vấn việc làm thẩm định-Tư vấn việc làm vị trí Content-Tư vấn việc làm ngành Nhà hàng - Khách sạn-Tư vấn việc làm quản lý-Kỹ năng văn phòng-Nghề truyền thống-Các vấn đề về lương-Tư vấn tìm việc làm thời vụ-Cách viết Sơ yếu lý lịch-Cách gửi hồ sơ xin việc-Biểu mẫu phục vụ công việc-Tin tức tổng hợp-Ý tưởng kinh doanh-Chia sẻ kinh nghiệm ngành Marketing-Kinh nghiệm tìm việc làm tại Bình Dương-Kinh nghiệm tìm việc làm tại Hồ Chí Minh-Mẹo viết Thư cảm ơn-Góc Công Sở-Câu chuyện nghề nghiệp-Hoạt động đoàn thể-Tư vấn việc làm Biên - Phiên dịch-Tư vấn việc làm Ngành Nhân Sự-Tư vấn việc làm Ngành Xuất Nhập Khẩu - Logistics-Tư vấn việc làm Ngành Tài Chính - Ngân Hàng-Tư vấn việc làm Ngành Xây Dựng-Tư vấn việc làm Ngành Thiết kế - Mỹ thuật-Tư vấn việc làm Ngành Vận tải - Lái xe-Quản trị nhân lực -Quản trị sản xuất-Cẩm nang kinh doanh-Tư vấn việc làm Ngành Thiết kế - Nội thất-Mô tả công việc ngành Kinh doanh-Mô tả công việc ngành Bán hàng-Mô tả công việc Tư vấn - Chăm sóc khách hàng-Mô tả công việc ngành Tài chính - Ngân hàng-Mô tả công việc ngành Kế toán - Kiểm toán-Mô tả công việc ngành Marketing - PR-Mô tả công việc ngành Nhân sự-Mô tả công việc ngành IT - Công nghệ thông tin-Mô tả công việc ngành Sản xuất-Mô tả công việc ngành Giao nhận - Vận tải-Mô tả công việc Kho vận - Vật tư-Mô tả công việc ngành Xuất nhập khẩu – Logistics-Mô tả công việc ngành Du lịch - Nhà hàng - Khách sạn-Mô tả công việc ngành Hàng không-Mô tả công việc ngành Xây dựng-Mô tả công việc ngành Y tế - Dược-Mô tả công việc Lao động phổ thông-Mô tả công việc ngành Kỹ thuật-Mô tả công việc Nhà nghiên cứu-Mô tả công việc ngành Cơ khí - Chế tạo-Mô tả công việc bộ phận Quản lý hành chính-Mô tả công việc Biên - Phiên dịch-Mô tả công việc ngành Thiết kế-Mô tả công việc ngành Báo chí - Truyền hình-Mô tả công việc ngành Nghệ thuật - Điện ảnh-Mô tả công việc ngành Spa – Làm đẹp – Thể lực-Mô tả công việc ngành Giáo dục - Đào tạo-Mô tả công việc Thực tập sinh - Intern-Mô tả công việc ngành Freelancer-Mô tả công việc Công chức - Viên chức-Mô tả công việc ngành Luật - Pháp lý-Tư vấn việc làm Chăm Sóc Khách Hàng -Tư vấn việc làm Vật Tư - Kho Vận-Hồ sơ doanh nhân-Việc làm theo phường-Danh sách các hoàng đế nổi tiếng-Tài liệu gia sư-Vĩ Nhân Thời Xưa-Chấm Công-Danh mục văn thư lưu trữ-Tài Sản Doanh Nghiệp-KPI Năng Lực-Nội Bộ Công Ty - Văn Hóa Doanh Nghiệp-Quản Lý Quan Hệ Khách Hàng-Quản Lý Công Việc Nhân Viên-Chuyển văn bản thành giọng nói-Giới Thiệu App Phiên Dịch-Quản Lý Kênh Phân Phối-Đánh giá nhân viên-Quản lý ngành xây dựng-Hóa đơn doanh nghiệp-Quản Lý Vận Tải-Kinh nghiệm Quản lý mua hàng-Danh thiếp cá nhân-Quản Lý Trường Học-Quản Lý Đầu Tư Xây Dựng-Kinh Nghiệm Quản Lý Tài Chính-Kinh nghiệm Quản lý kho hàng-Quản Lý Gara Ô Tô-Xem thêm gợi ý